Âm tiết cuối cùng của bài hát vang lên trên sân khấu xa xôi, còn nửa giờ nữa mới đến tiết mục biểu diễn chào mừng ngày thành lập trường.
Các học sinh nối tiếp nhau đi vào khiến cho hội trường trở nên ồn ào náo nhiệt hơn rất nhiều, tuy nhiên, không ai để ý rằng – Ngụy Khinh Ngữ, người vừa mới đứng ở phía sau, lúc này đã bước qua Kiều Nghê và ngồi xuống bên cạnh Quý Tiêu một cách bình thản như không có chuyện gì.
Hương bạc hà cọ qua cẳng chân dưới làn váy khiến nàng có chút tê dại.
Quý Tiêu có chút kinh ngạc nhìn Ngụy Khinh Ngữ đang ngồi bên cạnh mình, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm vẫn bình tĩnh như cũ của nàng, cô lại nghĩ rằng nàng chỉ là thuận tiện đi ngang qua giúp mình giải vây mà thôi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cảm giác bản thân giống như một kẻ dư thừa lại một lần nữa dấy lên trong lòng Kiều Nghê.
Nàng nhìn cổ tay trái của Quý Tiêu, rõ ràng là đã tháo xuống chiếc vòng treo giỏ đào kia rồi.
Giọt nước mắt mà vừa rồi nàng cố gắng ép ra cuối cùng cũng rơi xuống nền đất, lặng lẽ vỡ vụn.
Trong không gian nhỏ bé có chút quái dị này, Quý Tiêu nhất thời không biết nên kết thúc việc này như thế nào.
Ngụy Khinh Ngữ từ lúc ngồi xuống thì không nói tiếng nào, đôi môi anh đào dường như không có việc gì, an nhàn ngậm lấy ống hút.
Kiều Nghê đứng ở một bên, ngón tay mân mê chỗ trái cây mà mình đã chuẩn bị, đôi chân như bị đóng đinh ở cầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dau-quoc-dan-omega-luon-muon-doc-chiem-toi/1073275/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.