Hai mẹ con vừa khóc vừa nói, Thi Li Uyển run giọng hỏi về cuộc sống của Oanh Oanh ở nhà họ Trần những năm qua.
Oanh Oanh im lặng, không trả lời.
Sự im lặng ấy càng khiến Thi Li Uyển đau lòng. Bà có thể đoán được, con gái mình ở nhà họ Trần chắc chắn không hề có cuộc sống tốt đẹp. Dù không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng e rằng khó thoát khỏi việc bị con cái nhà họ Trần bắt nạt.
Đôi mắt bà đỏ hoe: "Oanh Oanh… đều là tại mẹ… Năm đó mẹ không nên tin tưởng ông ta… Mẹ đã để con phải chịu khổ rồi…"
Oanh Oanh cười khổ: "Ông ta cấu kết với bác sĩ trong bệnh viện để lừa mẹ. Thậm chí, còn bế đứa bé c.h.ế.t lưu ở phòng bên sang cho mẹ xem… Ai có thể ngờ được mọi chuyện lại ra nông nỗi này?"
Không khí chùng xuống.
Nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã muộn, Thi Li Uyển quay sang con trai:
"Việt Việt, con đi học trước đi. Ở nhà có chị con ở cùng mẹ là được rồi."
Thi Việt "vâng" một tiếng, vẻ mặt vẫn có chút lạnh nhạt. Nhưng trước khi rời đi, cậu dừng lại, nhìn thẳng vào Oanh Oanh:
"Cô theo tôi ra ngoài một lát."
Oanh Oanh ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Giọng cậu thản nhiên: "Sức khỏe mẹ tôi không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Tôi sẽ nói cho cô biết."
"Được."
Hai người rời khỏi nhà, đứng ở cầu thang.
Thi Việt khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn chằm chằm vào Oanh Oanh một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Những gì cô nói trước đó, tôi đều tin." Cậu ngừng lại, đôi mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/1725914/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.