Thấy con trai kiên quyết như vậy, Viên Thành Quân cũng không muốn làm trái ý. Ông tiện tay nhét lá bùa vào túi áo rồi tiếp tục công việc.
Sáng hôm sau, Viên Thành Quân lái xe đến công ty. Khi đến đoạn cầu vượt, vừa định đánh lái thì vô lăng bỗng trở nên mất kiểm soát. Dù ông cố gắng xoay chuyển thế nào, tay lái cũng không nghe theo. Mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt ông tái nhợt. Trước mắt, chiếc xe lao nhanh về phía lan can cầu vượt mà không cách nào dừng lại.
"Xong rồi!" – Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Viên Thành Quân trống rỗng. Ông hiểu rằng mình không còn đường sống.
Một cú va chạm dữ dội ập đến. Cả người lẫn xe đ.â.m xuyên qua lan can, lao thẳng xuống mặt đất từ độ cao hơn mười mét. Ông thậm chí có thể cảm nhận được chiếc xe lộn nhào mấy vòng, nhưng điều kỳ lạ là ngoài cảm giác choáng váng, ông không hề thấy đau đớn tột cùng như mình tưởng.
Khi chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, Viên Thành Quân phát hiện mình vẫn còn sống! Dây an toàn đã bung ra, cửa xe bị vỡ nát. Ông khó khăn bò ra ngoài, đứng dậy trong sự bàng hoàng.
Trước mắt ông là chiếc xe gần như nát vụn. Ngẩng đầu lên, ông nhìn thấy vết hở trên lan can cầu vượt – nơi ông đã lao xuống. Đáng lẽ, ông không thể nào sống sót sau cú rơi đó!
Đúng lúc này, trong túi quần truyền đến một cảm giác nóng rát. Ông vội vàng đưa tay vào sờ, rút ra lá bùa hộ thân mà Viên Chu đã đưa tối qua.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/1725938/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.