Ông ta không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu. Đã có biết bao vụ ném đồ từ trên cao gây c.h.ế.t người, những tin tức kiểu đó đâu có hiếm.
Chú Trần cầm cốc nước trong tay, lòng vẫn còn bàng hoàng. Trong đầu chú bỗng hiện lên khoảnh khắc ngay trước khi bình hoa rơi xuống—lúc đó, chú cảm thấy n.g.ự.c nóng rát đến khó chịu. Chú khẽ cau mày, đặt cốc nước xuống bàn, đưa tay sờ ngực. Cảm giác bỏng rát ấy đã biến mất hoàn toàn.
"Một giây trước khi bình hoa rơi xuống, n.g.ự.c tôi bỗng dưng nóng lên... vì thế tôi mới dừng bước."
Vừa nói, chú vừa kéo khóa áo xuống, lấy ra một thứ từ túi áo trong—đó chính là lá bùa hộ mệnh mà cô bé chủ nhà đã đưa cho chú. Trước đó, cô bé đã dặn kỹ rằng nhất định phải mang theo bên người.
Chú Trần nhìn kỹ lá bùa trong tay—màu vàng óng của nó đã phai đi rất nhiều, trông cũ kỹ như thể đã để mười mấy năm, có cảm giác sắp mục nát. Chú định đưa cho mọi người xem, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì lá bùa bỗng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống đất.
Chú Trần cảm thấy đầu óc ong ong, sống lưng lạnh buốt, mồ hôi túa ra trên trán. Chú run rẩy ngước nhìn ba người bạn đồng hành, giọng nói cũng lạc đi:
"Cô bé đó… chắc chắn là cao nhân! Nếu không phải lá bùa này bỗng dưng nóng lên, tôi đã không dừng bước. Mà nếu tôi không dừng lại, chỉ cần đi thêm một bước nữa thôi... bình hoa đã đập thẳng vào đầu tôi rồi! Khi cô bé đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/1904289/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.