Ba năm sau, tại một căn hộ cạnh đại học A, một thanh niên cao lớn mặc chiếc áo phao dày dặn, sải bước về phía một quán ăn sáng ven đường.
"Chủ quán, một bát đậu hũ không hành." Giang Ngạn thành thạo gọi món, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cửa sổ trên lầu.
Lấy bữa sáng xong, chàng thanh niên nhanh chân chạy lên lầu. Vào phòng, hắn lặng lẽ rón rén bước chân, sợ đánh thức người bên trong.
Trong phòng tối om, rèm cửa kéo kín mít, không một kẽ hở, như thể đang che giấu một bí mật nào đó.
Giang Ngạn đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng cúi người xuống, dùng ngón tay chọc chọc vào mái đầu xù đang lộ ra bên ngoài của người nào đó. Một bàn tay thon dài, trắng nõn từ trong chăn vươn ra, đập mạnh một cái vào bàn tay đang làm trò.
Người thanh niên quen đường quen lối cởi áo khoác, lật chăn lên rồi chui vào, ôm người trong chăn vào lòng.
"... Lạnh quá." Thương Lạc Khê nhíu mày, ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm hắn.
Giang Ngạn hôn lên môi cậu một cái, tay đặt trên eo cậu, không nặng không nhẹ mà xoa bóp, ánh mắt lấy lòng nhìn người trong lòng.
"Ngủ thêm một lát nữa đi, tôi ôm cậu."
"Ừm."
Đêm qua, hai người đã quậy cả đêm. Thương Lạc Khê vốn dĩ đã ham ngủ, sắc mặt cậu lúc này có chút không tốt.
Nửa giờ sau, Giang Ngạn đẩy đẩy người trong lòng: "Bảo bối, dậy đi, có phải hôm nay có tiết không?"
Người trong lòng thò đầu ra, có chút không muốn động đậy. Giang Ngạn cầm quần áo, mặc từng cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dich-giao-ba-muon-cung-chieu-toi/2984966/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.