Ngồi xuống tán gẫu một chút, Trần Thành biết được nữ tử mang lục y này gọi là Lục Trúc, là lão bản của tiệm rượu Thiên Nhất này. Nhìn thấy nàng tuổi còn trẻ lại làm lão bản tại tiệm rượu xa hoa, Trần Thành trong lòng nghĩ: "Đây nhất định là con nhà giàu, bằng không không thể nào mở nổi tửu lâu lớn như vậy". Trần Thành nghĩ như vậy, thoạt nhìn nàng cũng có điểm ngây thơ cùng đơn thuần, nếu đổi thành kẻ khác, nhất định cũng sẽ nghĩ: Vị nữ tử này sau lưng có chỗ dựa thật vững chắc.
"Lục Trúc cô nương, ngươi nói chúng ta lúc trước từng quen biết sao?". Đối với chuyện này, Trần Thành vẫn rất tò mò.
Lục Trúc đáy lòng nhanh chóng suy tư, sau đó liền nói dối: "Có một ngày, Tiết thiếu chủ một mình một ngựa đến Thiên Nhất uống rượu, hình như trong cõi lòng đầy tâm sự, mãnh liệt rót rượu, kết quả uống rất nhiều rượu, nhưng lại nói quên mang ngân lượng, tiểu nhị chúng ta không hiểu chuyện, liền giữ chặt Tiết thiếu chủ không cho đi, sau đó ta đến thấy ngươi một bộ dạng say khướt, nhìn cũng không giống người ăn quỵch, liền đuổi tiểu nhị đi, chuẩn bị cho ngươi một gian phòng thượng hạng, như vậy chúng ta liền quen biết nhau".
Nghe lí do của Lục Trúc, trong lòng ba người còn lại có chút phản ánh. Trần Thành lại bỗng cảm thấy ngượng ngùng, trong lòng thầm mắng Tiết Hoàng Sanh. Chu Nham thì lại lộ vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì hắn nhận thức sư huynh không phải loại người như thế. Mà trong lòng Tuyết Tình sớm đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-duyen-trai/2681967/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.