27.
Ngày ta thành hôn, hàng chục cỗ xe ngựa nối dài từ đầu phố đến cuối phố.
“Kể từ hôm nay, tiểu nữ xin trao lại cho điện hạ.”
“Chúc điện hạ và thái tử phi, vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc.”
Khi phụ thân trao tay ta cho Tiêu Cảnh Dụ, nước mắt ông tuôn rơi.
Ta biết, ông ta buồn vì ta mang hết tài sản của phủ ra đi, sau này chẳng còn tiền để ông tiêu pha phung phí.
Từ tiết kiệm chuyển sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa quay về tiết kiệm mới khó.
Huống chi nội tổ mẫu ta giờ nằm liệt giường, ăn uống không thể thiếu, chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của phụ thân, những ngày khổ ải còn ở phía trước.
Tiêu Cảnh Dụ đưa ta vào chính điện, rồi đưa cho Thuý Quả một giỏ bánh, sau đó ra ngoài tiếp khách.
Thuý Quả ngồi bên cạnh ta lải nhải.
“Nương nương, điện hạ thật đối tốt với người, trong giỏ này đều là những thứ người thích ăn.”
“Bao năm qua, cuối cùng người cũng được hưởng phúc rồi...”
Câu này thật ra có chút thiên lệch.
Mẫu thân ta dù mất sớm, nhưng ít ra cũng để lại phần lớn hồi môn.
Có tiền trong tay, ngoài việc phải cẩn thận đối phó với bọn sói rình rập, ta sống cũng khá thoải mái.
Khi Thuý Quả còn đang lẩm bẩm, bỗng ngoài điện truyền đến tiếng la hét hỗn loạn.
Cửa điện bị người từ bên ngoài phá mở, Thuý Quả kinh hãi kêu lên.
“Sao lại là ngươi?!”
“Chuyện gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-giac-dich-nu-chi-muon-kiem-tien/574448/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.