Phật Đà A Nan trước khi xuất gia từng yêu mến một thiếu nữ. Phật Tổ hỏi A Nan:
“Con yêu người con gái đó đến mức nào?”
A Nan trả lời: “Nguyện hóa thành cây cầu đá xanh, chịu 500 cơn gió lốc, 500 năm nắng đổ, 500 năm mưa sa, chỉ cầu người con gái đó đi qua cầu.”
Quách Phương không biết tình yêu của cô có cao cả và vĩ đại như Phật Đà A Nan hay không. Nhưng cô cũng yêu một người bất chấp hậu quả, yêu một người tha thiết tâm can, chẳng mong cầu đáp lại.
Có lẽ thứ tình yêu chân thành nhất là thứ tình yêu không chiếm hữu, không cưỡng đoạt một lòng một dạ hi vọng đối phương hạnh phúc.
Quách Phương tựa hồ đã rơi vào hố sâu không đáy. Trên đầu là ánh sáng, xung quanh là bóng tối. Cô rất sợ hãi, chỉ có thể mò mẫm đi về phía trước.
Cô tự hỏi có phải mình đã chết rồi không? Có phải qua khỏi con đường này chính là âm ty địa ngục mọi người hay nhắc tới?
Nhưng khác xa với những gì Quách Phương tưởng tượng. Con đường này giống như một lát cắt giữa quá khứ và hiện thực. Cô lần lượt nhìn thấy hình ảnh mình lúc nhỏ, co rúc trong căn phòng chật hẹp, nhìn thấy bản thân bị bắt nạt, nhìn thấy thời điểm đi làm thêm bị người ta lừa hết số tiền vừa mới kiếm được. Cũng nhìn thấy Tần Duật, Nhan Tĩnh, cha mẹ.
Mỗi một người đều vui vẻ rực rỡ, chỉ có cô đơn độc đứng ở phía xa, ngắm nhìn thế giới này thiên vị người khác mà bỏ quên cô.
Quách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-giac-tan-mong-nguoi-ben-goi-da-khong-con/843524/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.