Đàm Phi ngồi trầm lặng trong luyện thất, trước mặt gã là một khối phế vật hỗn tạp không chút linh tính, pháp trận Tinh Hỏa và Tụ Linh cũng đã đình chỉ.
Luyện chế thất bại…
Trước kia, khi bắt đầu tập tành chế luyện pháp khí phổ thông, gã cũng gặp khá nhiều thất bại.
Và hôm nay, món pháp khí gã kì vọng và chờ mong nhất đã không thể thành hình.
Gã cần phải đánh giá lại thực lực, hoặc tìm ra nguyên nhân thất bại từ đâu.
Tài nguyên tu luyện đều phải đánh đổi bằng tâm cơ, bằng xương máu, và thậm chí là cả mạng sống.
Không thể phung phí một cách vô ích được.
Tâm trạng không tốt, tâm cảnh giao động, không thể làm được việc gì, Đàm quyết định nghỉ ngơi vài ngày rồi tính tiếp.
Gã thu lấy toàn bộ ‘đồ nghề’ cùng khối Pháp Khí phế phẩm, lặng lẽ rời khỏi Luyện Thất.
Đàm Phi cùng Y Ban hai người đang tản bộ dưới tán rừng thưa, họ vừa đi vừa chuyện phiếm về nhân sinh quan tại Cô Thiên Đại Lục.
Bỗng Y Ban hỏi bâng quơ:
- Huyền Tử đạo hữu thấy vùng đất này thế nào? Có khác biệt nhiều so với quê hương ngươi hay không?
Đàm Phi nhíu mày ưu tư:
- Quê hương? Hơn bốn năm rồi mà ký ức vẫn còn rất mơ hồ, không nhớ được cái gì cụ thể.
Còn về đất Tây Lương này, ta chỉ cảm nhận thấy nơi đây rất thanh bình yên ổn, con người cũng thuần phác đến lạ.
Thốt ra được lời này khiến gã không khỏi sượng mồm.
Thánh Nữ Cơ Tư liếc xéo gã như thể đã nhìn ra sự dối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-hoa/1349939/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.