côn th*t cứng ngắc chạm vào cửa huyệt, thông qua đường hầm chật hẹp, muốn xông vào bên trong, dù bên dưới cô đã ướt, nhưng chưa đủ để vào, ngày xưa đều làm đủ màn dạo đầu khiến nước chảy thành sông.
Cô chưa sẵn sàng tiếp nhận côn th*t của anh, nhưng Lục Lãng thường ngày luôn quan tâm đến cô lại không nhận ra sự hoảng sợ của cô, chỉ muốn chiếm hữu cô, để lại dấu vết và mùi hương của mình, như thể chỉ có vậy mới lấp đầy khoảng trống trong lòng anh.
Đôi mắt hạnh thường ngày dịu dàng, lúc này lại ngập nước, đôi môi đỏ khẽ mở: "Lục Lãng, anh hôn em đi, được không."
Anh ngước mắt lên, nhìn cô một lúc lâu, rồi từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô, đầy dịu dàng, dần dần nụ hôn di chuyển từ môi xuống, mê mẩn ngửi mùi hương trên cơ thể tươi trẻ của cô, để lại những dấu vết đỏ trên làn da trắng mịn.
Qua lớp vải, anh ngậm lấy đầu nhũ hoa hồng hào, liếm mút liên tục, chiếc váy ướt đẫm dính vào người cô, không thoải mái chút nào.
Nhưng anh lại như tìm thấy niềm vui, làm ướt đẫm cả hai bên vải.
"Lục Lãng, anh cởi dây trói cho em được không, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện." Cô cố gắng kéo anh trở lại lý trí.
"Thật sao?" Anh dễ dàng gập đôi chân cô thành hình chữ M, tham lam nhìn vào cánh hoa đỏ hồng ở giữa, cúi xuống ngậm lấy bông hoa quyến rũ đó.
"Đúng vậy! Em và anh Khương thực sự không có gì, anh ấy chỉ là một đàn anh thôi, nếu em thực sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-ke-bach-tap/429144/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.