Nhìn đôi mắt long lanh đang nhìn mình chờ đợi, tim hắn lại một lần nữa trống giục liên hồi. Không thể nào, không thể nào, tại sao người đầu tiên hắn để ý lại là nam cớ chứ, không được, nhất định có gì đó sai trái ở đây. Như không nỡ chối từ lời ngỏ của nàng, hắn đành chậm chạp gật đầu đồng ý, mong sau này có thể kết thân cùng nàng, mặc kệ lẽ đời, ngao du tứ phương.
Còn nàng, nhìn khuôn mặt kia năm phần gượng gạo, ba phần đơ cứng, chắc chắn là thuật dịch dung, nhưng đôi mắt ấy không thể nào là giả được, đôi mắt ấy gợi lên trong nàng hình bóng của chàng, một hình bóng cứ ngỡ đã quên không ngờ vẫn tồn tại mãi trong tim này, không tài nào nguôi ngao được. Hắn ... thật giống chàng.
Sau một canh giờ trôi qua, sự kiên nhẫn của con người cũng đến đỉnh điểm, nhiều tên nóng nảy, hết lòng kiên nhẫn bắt đâu làm ầm ĩ lên, căn phòng lại lần nữa rơi vào thế ồn ào như cái chợ vỡ.
Nhưng chẳng bao lâu, một đại công công dẫn theo mười tên thị vệ, tiến hành kéo những tên ồn ào ấy ra ngoài, không biết nguyên nhân của việc đuổi đám bát nháo ấy đi là gì, chỉ nghe âm thành đòn roi nặng nề rơi xuống cùng âm thanh đau đớn vang vọng khắp nơi.
- Các vị thông cảm, vừa qua là một vòng khảo thí do mệnh ông đề ra, người nói thầy thuốc quan trọng nhất là một cái tâm tịnh, nếu tâm không tịnh, lòng không yên thì mãi mãi không thể nào làm nên danh tiếng cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-kiep-mau-don/2474121/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.