Thiếu Điển Lạt Mục đi tìm thuốc trị bỏng, Dạ Đàm đi vào trong thạch ốc, lúc này mới thấy, mình chỉ đi Đào Yêu các một chuyến, Thiếu Điển Lạt Mục đã làm rất nhiều dụng cụ bằng đá. Hắn bày ở trước cửa bàn đá ghế đá, trong phòng cũng có giường đá, ghế đá và một số thứ khác, quả nhiên là bày đến đầy ắp.
Dạ Đàm đưa tay chạm vào từng cái một. Những dụng cụ này kỳ thực làm vô cùng vội vàng, nhưng mỗi một cái đều mài đến đặc biệt nhẵn bóng. Trên tường còn khắc hoa, đủ thấy thành ý. Đầu ngón tay Dạ Đàm nương theo hoa văn chạm khắc, vuốt ve từng li từng tí.
Man Man vỗ vỗ cánh, bĩu môi: "Chỉ là vài tảng đá vụn vặt, bộ cần phải cảm động thành như vậy sao?"
Dạ Đàm nói: "Ta lớn đến chừng này, ngoại trừ tỷ tỷ ra, chưa từng có người nào đem lời nói của ta để vào trong lòng cả." Một nụ cười trong vắt nở trên khóe miệng nàng, "Chỉ riêng hắn nhớ rõ như vậy."
Man Man tức giận: "Mấy tảng đá rách nát này, đáng giá mấy đồng chứ? Ngươi nói một tiếng, quay đầu lại là Thiếu quân nhà ta có thể sai người khắc cho ngươi một vạn cái! Tay nghề của thợ thủ công Yêu tộc, không tỉ mỉ hơn Thiếu Điển Lạt Mục hay sao?"
Dạ Đàm nói: "Cái này không giống như vậy đâu."
Một người một chim đang nói chuyện, đột nhiên, bên ngoài có người tiến vào.
Dạ Đàm tưởng là Thiếu Điển Lạt Mục, không khỏi đi ra ngoài đón, hỏi: "Nhanh như vậy đã trở về......" Chữ "tới" còn chưa nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-lac-ngung-thanh-duong/915575/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.