Nước sông thanh tĩnh, giống như có thể phản chiếu lòng người. Dạ Đàm ở trong nước mở to mắt, từ nhỏ đến lớn, nàng vô số lần lẻn vào Vong Xuyên. Mỗi một cọng rong dưới đáy sông đều từng yên lặng đối mặt với nàng.
Nhưng lần này, khác hẳn với mỗi một lần cô đơn của trước kia. Bên cạnh nàng, còn có Thiếu Điển Lạt Mục. Cách một tầng nước sông trong vắt, tóc đỏ hắn tung bay, tay áo đẫm sương tuyết ở Vong Xuyên vô tận, sắp tan lại chưa tan. Mặt mũi lại sáng sủa anh tuấn, đẹp như tranh vẽ.
Hai tay hắn che chở Dạ Đàm, chặt chẽ chú ý động tĩnh của ong sát thủ trên mặt nước, muốn ôm nàng chặt một chút, nhưng lại sợ tóc của mình dính vào nàng, làm nàng bị bỏng.
Dạ Đàm áp mặt vào ngực hắn, vẫn đợi cho ong sát thủ bên ngoài tản ra hết, Thiếu Điển Lạt Mục mới ôm nàng nổi lên mặt nước. Dạ Đàm ướt sũng mà ngồi dưới Bỉ Ngạn hoa, nói: "Nếu trước kia có ngươi ở đây, ta cũng khỏi phải mỗi lần đều bị đốt thành đầu heo rồi!"
Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: "Trước kia ngươi thường xuyên đến đây đào tổ ong à?"
Dạ Đàm hai tay ôm gối, tóc dài ướt nước nhỏ giọt, dính chặt vào người nàng. Nhưng mùa hè nóng bức, nàng cũng không cảm thấy khó chịu, nói: "Đúng vậy. Khi còn bé, lúc ta không có cơm ăn, không có y phục mặc, sẽ ở đây bắt ong sát thủ. Cho nên nơi này mỗi một tổ ong nằm ở đâu, ta đều biết hết."
Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Ngươi bắt ong sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-lac-ngung-thanh-duong/915608/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.