Sau bữa tối, nhóm người hầu nhanh nhẹn đem loại trà mà Alex đặt biệt căn dặn đi mua ra, còn có chuối tiêu và quả thơm đặc sản của Đài Loan.
Ray hiếu kỳ cầm ly trà lên hớp một ngụm, vị chát đắng lan trong miệng hoàn toàn bất đồng với cafe làm anh lập tức nhăn mặt, ngậm trong miệng không biết nên phun ra hay nuốt vào, giương mắt nhìn Sở Lăng thong thả nhấp nháp ly trà nóng, Alex cũng bưng chén lên thong thả uống, thỉnh thoảng lén nhìn sang dò xét biểu tình của Sở Lăng.
Ray khó khăn nuốt xuống ngụm nước trà trong miệng, sau đó vội vàng kêu lên: “Nina, đem cafe ra cho tôi.”
Nina còn chưa kịp đáp ứng, Alex đã ngẩng đầu nói: “Ray, anh nên đi trở về phòng, lát nữa Nina sẽ đem cafe lên.”
Ray biết Alex vì muốn ở riêng một chỗ với Sở Lăng nên mới đuổi mình đi, liền nhún vai: “Được rồi, dù sao tôi cũng có việc cần tìm Arthur.” Đứng dậy nói: “Ngủ ngon Alex. Ngủ ngon Jason.”
Sở Lăng là từ đặc quyền, chỉ có Alex mới có quyền xưng hô thân mật với cậu như vậy, những người khác chỉ biết mỗi tên Jason. Mặc dù Ray đã nghe Alex nói qua tên thật của Sở Lăng, nhưng anh không hiểu tiếng Trung nên cảm thấy cái tên kia cực kỳ khó phát âm, huống chi, anh cũng không muốn tranh giành đặc quyền này với Alex, vì thế tốt nhất cứ gọi tên tiếng anh của cậu.
Alex cũng lên tiếng “Ngủ ngon”, chỉ có Sở Lăng vẫn lạnh lùng như trước không hề đáp lại.
Ray cũng không để ý tới biểu tình lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-me-phap-lan-tay/2482855/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.