Đoạn Phong Lãng rút trong túi quần ra một xấp tiền dày cộm rồi ném lên bàn: “Tiền nè... mau đem rượu lên... cho tôi ngay đi”.
Người phục vụ khẽ lắc đầu lên tiếng đáp: “Dạ được ạ”, rồi đi ra ngoài.
Quản lý của Phụng Cổ biết Đoạn Phong Lãng thường xuyên đến đây cùng Hàm Linh nên gọi điện cho cô đến giải quyết.
Hàm Linh đang ngủ thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cô tỏ vẻ khó chịu nghe máy: “Là ai mà giờ này còn làm phiền người khác vậy hả?”.
“Dạ thưa Hàm tiểu thư tôi là quản lý của nhà hàng Phụng Cổ ạ, Đoạn thiếu đến đây uống rất nhiều rượu đã say bí tỉ ở phòng bao mong cô thu xếp đến ngay để khuyên can anh ấy giúp chúng tôi với ạ”.
Hàm Linh cau mày lẩm bẩm: “Lẽ nào là vì anh ấy thấy tin tức liên quan đến Kiều Uyển Vũ trên truyền thông nên đau khổ rồi tự dày vò bản thân mình”
Hàm Linh gọi điện cho Lan Tú Uyên: “Bác gái à, Phong Lãng đã uống rất nhiều rượu ở Phụng Cổ rất có thể là anh ấy đang có chuyện buồn con nên làm thế nào bây giờ hả bác?”.
Lan Tú Uyên khẽ nhíu mày một cái: “Đây chẳng phải là cơ hội tốt hay sao con mau đem gạo nấu thành cơm đi đừng để Kiều Uyển Vũ và Lãng có cơ hội nối lại tình xưa nữa”.
Hàm Linh liền khẽ cười đáp: “Dạ được ạ”, Hàm Linh nghe vậy thì liền rửa mặt thay đồ rồi lái xe đến Phụng Cổ với vẻ vội vàng.
Hàm Linh hỏi người quản lý: “Lãng đang ở đâu vậy?”.
“Dạ mời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1678257/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.