Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ toát lên vẻ sắc lạnh: “Hàm phu nhân bà sai rồi, từ 8 năm trước tôi đã nung nấu khát vọng báo thù mấy người rồi chẳng qua là thời cơ chưa thích hợp nên tôi mới để cho mấy người tạm sống yên ổn mà thôi nhưng mà con gái của bà đến chết không biết hối cãi vì vậy tôi phải để cô ta biết cảm giác mất hết tất cả là như thế nào”.
Thẩm Mộc Chi đứng dậy với vẻ mặt hoang mang tột độ: “Kiều Uyển Vũ tôi không ngờ cô lại là người có trái tim độc ác như vậy lại có thể đẩy người khác vào đường chết”.
Kiều Uyển Vũ nhoẻn miệng cười lạnh lẽo: “Năm xưa mấy người cũng dồn cha con tôi vào đường chết mà, cảm giác rơi xuống tận cùng xã hội mấy người cũng phải trãi nghiệm để biết với người khác”.
“Cô…” Thẩm Mộc Chi giờ phút này biết được toàn bộ những chuyện mà gia đình bà đang phải gánh chịu đều do Kiều Uyển Vũ gây ra thì cảm thấy rất là bức bối nhưng không thể làm được gì nữa hết.
“Quản gia đâu”.
Quản gia Đinh nghe tiếng của Kiều Uyển Vũ từ trong phòng khách vọng ra nên vội đi vào cúi đầu: “Dạ thiếu phu nhân gọi tôi ạ”.
“Tiễn khách đi”.
Quản gia Đinh lên tiếng nói với Thẩm Mộc Chi: “Dạ mời phu nhân ra về ạ”.
Thẩm Mộc Chi thơ thẫn bước ra ngoài ngày hôm nay bà ta mất hết rồi đây chẳng lẽ là quả báo hay sao?!
Thẩm Mộc Chi tìm được bệnh viện mà Hàm Linh đang được điều trị nên đi vào xem tình hình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/579190/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.