Kết quả đến khi lễ khai mạc kết thúc người tên Uông Tiểu Kinh vẫn không xuất hiện.
Tề Duyệt Tâm nghe tiếng vỗ tay trong hội trường, bàn tay khép lại quyển sổ ký tên, "Được rồi, bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu, chúng ta cũng xong việc rồi."
Tùng San gật đầu, "Ừ, mình sẽ gọi cho ba mình bảo ông ấy tới đón."
Tề Duyệt Tâm vui vẻ, "Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn đợi ba tới đón ? Bây giờ vẫn chưa trễ nha."
Tùng San bất đắc dĩ thở dài, "Aiz, cậu không biết đâu, ba của mình nhất định đòi tới đón mình, mình làm cách nào cũng không ngăn được!"
Bố Tùng vốn dĩ không hề muốn con gái mình đi làm thêm, cho nên từ lúc sáng khi Tùng San ra cửa thì không lúc nào yên lòng. Cả một ngày ở đơn vị ông như đứng đống lửa, như ngồi đống toàn nghĩ tới minh tứa gạt trên truyền hình. May mà Tùng San rất hiểu chuyện sau khi đến nơi liền chụp cho ông một tấm ảnh rồi gửi qua, chứng minh mình hoàn toàn rất an toàn. Dù vậy bố Tùng vẫn kiên trì nói buổi tối sẽ tới đón cô về nhà.
Tề Duyệt Tâm che miệng cười nói: "San San, ba ba của cậu thật sự rất yêu cậu ."
Tùng San có chút xấu hổ, cầm di động đi qua một bên, khi cô vừa cùng bố Tùng nói chuyện điện thoại xong, thì nghe thấy tiếng của chị Ngô: "Tùng San, Tề Duyệt Tâm, hai người qua đây một chút."
Tùng San quay đầu, nhìn thấy bên cạnh chị Ngô có một người đàn ông, dáng người không cao, hơi mập, ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-muon/1019488/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.