Lúc Tùng San theo Tống Đào đi ra bến xe điện ngầm, trên bầu trời đang rơi từng hạt tuyết nhỏ. Năm sau thành phố A lại càng bận rộn hơn năm trước, phố lớn ngõ nhỏ vẫn còn giữ lại những đồ trang trí trong dịp lễ tết, chỉ là sự vội vã đã trở lại trên khuôn mặt mọi người.
Tùng San kéo cổ áo măng tô, thổi hơi vào lòng bàn tay, cười nói: "Thật là lạnh.”
Tống Đào nhìn cô, lúc này đây cô thật sự rất xinh đẹp, mái tóc đen dài lấm tấm tuyết rơi, áo măng tô màu cam bắt mắt, khuôn mặt trắng nõn vì lạnh hơi ửng hồng, đôi mắt to tròn trong trẻo, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút quặn đau.
Hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, truyền cho cô hơi ấm, "San San, em nhất định phải hạnh phúc.”
Cô mím môi, trong nụ cười mang theo niềm chua xót, nhưng vẫn kiên định gật đầu, "Vâng, em nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tống Đào nở nụ cười, "Chờ sau này em phát đạt nhớ đừng quên anh!"
Tùng San cười hì hì gật đầu, "Nhất định không.”
Tống Đào cười cười, hỏi: "Muốn anh đưa em đến trước cửa nhà không, hay là...”
Tùng San lắc đầu, "Không cần, em gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy sẽ tới đón em.”
Tống Đào nói: "Vậy em đừng đứng đây đợi nữa, nơi này rất lạnh, em vào trong đi, chờ ông ấy tới thì ra.”
Tùng San cười cười: "Vâng, tiền bối, hẹn gặp lại.”
Lúc này Tống Đào mới kịp phản ứng, thì ra Tùng San theo hắn ra đây, là vì muốn tạm biệt.
Hắn hít sâu một hơi, "Ừm, San
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-muon/242950/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.