Mười ngày sau, Duy Đóa xin nghỉ phép.
“Cậu thực sự muốn đi kiểm tra đột kích hả?”
“Ừ.”
“Nếu lỡ bắt được Tiểu Lộng yêu sớm, cậu tính làm sao? Lấy roi đánh đôi uyên ương hả?” Thường Hoan hưng phấn hỏi.
Duy Đóa suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tớ cũng chưa biết phải làm sao.”
“Ủa, cậu chưa lên kế hoạch à?” Thường Hoan ra chiều thất vọng, “Vậy sao cậu còn đi?”
“Tiểu Lộng không muốn về nhà, tớ thấy không ổn lắm.” Cô nhíu mày.
Cả tuần nay Tiểu Lộng cũng chưa về nhà, để người làm mẹ như cô luôn cảm thấy bất an.
“Nếu con bé thật sự đang yêu, thì tớ muốn xem đối phương là ai. Cả hai đứa còn là trẻ vị thành niên, nên tớ mong hai đứa có thể đợi đến lúc trưởng thành rồi hãy yêu đương, ví dụ như tới mười tám tuổi.”
Thường Hoan không mấy lạc quan, “Tớ thấy khả năng cậu càng phản đối, bọn nó càng hăng say! Xử lý không khéo thì cậu gặp phiền phức đấy!” Đây tuổi dậy thì, hiểu hay không?
Nghe mấy từ phiền phức làm sắc mặt Duy Đóa xám mét, nhưng sau đó cô bình tĩnh phân tích: “Tớ cũng biết nếu đột ngột nói những lời này thì sẽ làm Tiểu Lộng phản kháng, vì vậy tối nay tớ tính ở lại ký túc xá để hai mẹ con nằm hàn huyên tâm sự. Tớ muốn nói với con bé, cuộc đời con người rất dài, tình yêu đầu rất đáng quý, cái ngàn vàng nhất định phải dành cho người mình yêu nhất.”
Cô sợ Tiểu Lộng vướng vào yêu quá sớm, sợ Tiểu Lộng quen người có lai lịch bất minh, sợ đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-ngang-trai/375195/quyen-4-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.