Sức mạnh khắp nơi chính là cực hạn, lấy lực ngự kiếm phương làm chung cực của kiếm đạo!
Một đường lượng quang trùng phá mê vụ, như linh quang lúc khai sinh thiên địa chiếu rọi tâm linh Lăng Phong. Hắn mở to mắt, lóe lên một tia hỗn độn chi sắc. Kiếm linh điên cuồng run rẩy như có linh tính, như một con nộ long không kìm nén được cuồng hỉ chi tình.
"Mọi người bám sát bên cạnh ta!"
Bọn Khải Ân rõ ràng đã cảm nhận được một tia phiêu miểu bất định như cảm giác hư ảo khó lường của cửu thiên chi thần trong ngữ khí của Lăng Phong nên răm rắp làm theo, không dám cãi lại nửa lời.
"Lệnh Hồ tiên sinh, quý huynh đệ mời lên trước."
Huynh đệ Lệnh Hồ Thần giật mình, mắt ánh lên vẻ cảm động khó kìm chế. Bọn họ biết thân phận của mình hoàn toàn khác với bọn Hoàng Phủ Vân, Khải Ân, Kiều Kiều. Lăng Phong có thể mạo hiểm đưa ba người Khải Ân vượt qua chiểu trạch chứ làm gì có chuyện mạo hiểm vì hai huynh đệ hắn. Nên khi bọn Khải Ân tiến sát vào thì hai huynh đệ hắn lại lùi một bước. Ai ngờ phản ứng của Lăng Phong đã vượt xa tầm dự đoán của họ.
Cùng sinh cùng tử, bất ly bất khí!
Cảm giác có đồng đội để dựa vào với những cô quân như huynh đệ Lệnh Hồ Thần vô cùng đáng quý. Giờ khắc này, bọn họ siết chặt nắm tay, trái tim bồi hồi này cuối cùng cũng có nơi gửi gắm.
Từng vòng ba động hồng sắc hữu hình tỏa ra từ người Lăng Phong. Đến khi luồng ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-ngu/719028/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.