Cố gắng hồi phục lại tâm trạng, Lăng Phong bước ra khỏi viện và không khỏi ngây ra trước cảnh một đám huyết sát vệ và thiên phong vệ đen thui đang thò đầu thò cổ vào bên trong viện nhìn ngó với ánh mắt tò mò, mặt đầy vẻ bỉ ổi. Hắn không khỏi nhíu mày:
- Nhị sư huynh, mọi người đang làm gì vậy?
- Ài, lão lục.
Thấy Lăng Phong xuất hiện, Lô Sâm vội vàng cười giả lả, cẩn thận nói:
- Bọn ta giúp đệ trông chừng viện môn, lúc nãy không xảy ra chuyện gì chứ?
- Không, không có.
Lăng Phong bị hỏi gấp, cuống quýt che giấu. Nếu như bị vị sư huynh bất lương này biết được sự thật thì e rằng sau này khó mà sống nổi.
- Thật là không có?
Lô Sâm hoài nghi nói:
- Lúc nãy Mộc cô nương mặt mũi đỏ bừng chạy ra ngoài. Thái độ đó rất là không đúng, giống y như bộ dạng của lão lục đẻ bây giờ! Đệ chắc là không làm gì cô nương nhà người ta chứ? Lão lục à, ta nói với đệ, chuyện nam nữ phải là hai bên cùng tự nguyện. Dù cố nương nhà người ta có ý với đệ thì cũng phải để ý từng bước. Cái gọi là…
- Nhị sư huynh, thực sự không có chuyện gì, huynh đừng nhắc đến nữa. Sao đệ có thể làm chuyện gì không dúng chứ?
Lăng Phong mụ mẫm hết cả đầu, chỉ còn thiếu mỗi nước giơ tay thề với trời với đất. Nhưng khi hắn vừa ngẩng lên thì phát hiện ra phía trước là những ánh mắt chờ đợi và tràn đầy hưng phấn. Mặc dù không nói rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-ngu/719253/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.