Mơ hồ lấy Lăng Phong làm trung tâm, trong phương viên mười trượng nằm trong bầu không khí vi diệu. Gió, tiếng nói, tất cả âm thanh bên ngoài đều yên lặng mất đi, tựa như nơi này trở thành một mảnh tĩnh mịch, có thể làm tất cả trở về yên lặng.
- Ầm!
Một âm đ*o âm thanh nặng nề tới cực điểm bạo nổ, trực tiếp vang lên tận sâu thẳm lòng người, làm cho tất cả mọi người đều không khỏi rùng mình.
Sau đó, "bùm" một tiếng liên thanh, thân thể tên lão giả râu tóc bạc phơ bỗng bay lên, trên mặt nổi lên vẻ sợ hãi. Hắn vỗ mạnh xuống đất, thân thể không gió mà tự di động, trong hư không tựa như một pho tượng phật lớn, thủ vệ cửa vào ở hư không vô tận.
Khi hắn ngồi xuống, một tảng đá cực lớn dĩ nhiên cũng bị vỡ thành từng mảnh.
Một tiếng quát giận dữ từ trong miệng lão giả phát ra:
- Tiểu nhi lớn mật! Lẽ nào ngươi dám cường ngạnh xông vào sao?
- Hừ!
Lăng Phong cười nhạt, trên mặt lộ vẻ tươi cười, lẳng lặng nói:
- Ừm, như thế thì sao?
Bất kể ra sao, nếu lão giả này hạ quyết tâm muốn làm khó mấy người bọn họ, Lăng Phong tự nhiên sẽ không lựa chọn ăn nói khép nép để lấy lòng. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn đã hiểu rất rõ một khi tỏ ra yếu kém, vĩnh viễn không thể nhận được sự tôn trọng của người khác, thậm chí ngay cả thương hại cũng không thể nhận được!
Phương pháp duy nhất để nhận được người khác tôn kính chính là triển lộ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-ngu/719782/chuong-562.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.