Sáng sớm, tôi kéo Vưu Phi Phàm vẫn còn đang ồn ào tức giận vì dậy sớm, không mất nhiều thời gian từ nhà trọ ở làng Á Đinh đến Luorong sau đó đến hồ Trân Châu. Bầu trời xanh trên cao nguyên cách đó không xa và những đám mây trắng dần thấp xuống, nắng đổ xuống vai tôi một vẻ tươi mới đầy mê hoặc.
Trước kia, Tần Quân vô ý nhắc đến nơi này, nói nếu có thời gian sẽ đến đây dạo chơi, khi đó Á Đinh vẫn là nơi khỉ ho cò gáy không ai biết, không biết cô ấy xem nó được ở trên cuốn tạp chí nào, nhưng mà cuối cùng đến nơi đây chỉ còn lại mình tôi, không ai có thể chia sẻ nỗi tiếc nuối và cảm giác mất mát này với tôi.
"Này! Có cưỡi ngựa kìa."
Đối mặt với món quà của thiên nhiên, Vưu Phi Phàm như sống dậy, ngay khi tôi dừng xe, cô ấy đã nhảy xuống xe với chiếc túi trên lưng và hỏi ý kiến người dân địa phương về giá cưỡi ngựa.
"Vội vàng cái gì, mua vé chưa?"
"Cô biết cái gì? Lần đầu tiên tới, nhất định phải cùng người địa phương làm quen, giá cả tôi đã thương lượng qua, cưỡi ngựa cộng thêm vé cũng không tính bao nhiêu, dù sao tôi muốn cưỡi ngựa, cô ngồi xe điện đi!"
Tôi nhìn khuôn mặt bất chấp sống chết của cô ấy, không giống như kẻ thất tình, tôi đã nói không biết bao lần, cô ấy chính là một đứa trẻ, à để tôi nghĩ lại bổ sung vào thêm, chính là đứa trẻ nặng trăm cân!
Tôi đi về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919469/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.