Chúng tôi kiệt sức, nằm trên mặt đất đầy bụi xi măng bất chấp cái bẩn, chụm đầu vào nhau thì thầm, đây là một cảm giác an nhiên mà chúng tôi không muốn bị người khác phá vỡ, cảm giác như trọng sinh rồi trêu chọc lẫn nhau, bỗng nhiên im bặt, mở to hai mắt nhìn nhau.
Quan Thư Quân muốn dùng tay chạm vào má tôi, khó khăn thử vài lần, nhưng cô ấy bị thương không thể cử động, vì vậy cô ấy đem đầu cọ cọ vào má tôi: "Hẹn hò đi."
Tôi lặng lẽ lắc đầu, tôi cũng phạm phải cái gọi là đại kỵ của cô ấy, chẳng qua như vậy mới lừa tình cô ấy, tôi không chút do dự từ chối: "Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận cô."
Có lẽ là do chưa từng bị ai từ chối, Quan Thư Quân ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Cô! Cô là người đầu tiên dám từ chối tôi!"
"Tôi cũng không thể vô lương tâm mà đi lừa dối cô, tình yêu là chuyện của hai người. Quan Thư Quân, đừng lãng phí thời gian lên người của tôi. Mười năm qua tôi đã trao cả trái tim và linh hồn cho Lam Phi Ỷ, cho đến khi mỗi người mỗi ngả, tôi mới nhận ra tôi đã mất đi khả năng yêu thương. Xin lỗi cô."
"Cô là quái vật gì thế? Sao tôi lại đi yêu kẻ lập dị như cô được chứ? Tôi thích cô là chuyện của tôi, cô từ chối là chuyện của cô, ai cũng đừng mong xen vào."
Có lẽ đối mặt với cảm xúc kỳ lạ, Quan Thư Quân cũng có sự bướng bỉnh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-cuoi-tuan-tro-thanh-lao-ban-cua-toi-2/2919532/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.