Bà Hạ ôm bé trai đi, lập tức lại khôi phục hình tượng người bẹ lạnh băng!
“Thăm con cái gì? Đó là em gái cô sinh, cô thăm cái gì?”
“Mẹ?” Vũ Tình không thể tin được lí do mẹ thoái thác, sao bà có thể nói thế?
“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô! Cô cút ra ngoài cho tôi, về sau đừng có đến đây làm trò nữa!” Bà Hạ dùng sức điên cuồng đẩy Vũ Tình ra ngoài!
“Mẹ, không phải mẹ đã nói sẽ cho con thăm con ư? Sao giờ lại thay đổi?” Vũ Tình ôm Nhạc Nhạc trong tã lót, khóc lóc dùng sức lắc đầu!
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì, cô đi ra ngoài cho tôi!” Bà Hạ hoàn toàn không thừa nhận, không một chút trốn tránh và áy náy!
“Không……” Vũ Tình đứng kiên định, chỉ không chịu rời đi! Cô dùng ánh mắt khó hiểu, mờ mịt, thương tâm muốn chết nhìn mẹ. “Mẹ, vì sao mẹ đối xử với con như thế? Chẳng lẽ con không phải con gái mẹ sao?
Chẳng lẽ con làm nhiều chuyện có lỗi với mẹ ư? Mẹ, nhiều năm qua như vậy, mọi chuyện con làm đều vì mẹ em trai em gái, vì mọi người, chuyện gì con cũng làm, thậm chí con đã tặng con đẻ của mình cho em, vì sao đến cuối, mẹ lại vẫn chỉ như thế?” Câu nói tiếp theo biến thành một tiếng nức nở!
Bà Hạ quay mặt đi không nhìn cô, sau đó lạnh lùng mở miệng: “Trách thì trách cô, tự cô cũng cũng chẳng biết yêu quý mình, cần gì muốn người ta yêu?”
Nghe xong lời mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-tuoi-18/1898776/quyen-1-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.