Trải qua ba tháng tĩnh dưỡng, cánh tay của Tiểu bác đã gần hồi phục hẳn, hơn nữa lại trải qua những kiểm tra cẩn thận, cho nên di chứng gì cũng không có. Chỉ cần hơn nửa năm lấy đinh ra là được rồi.
Mà sự kiện Tiểu Bác hồi phục cũng là lời tuyên ngôn độc lập cho Vũ Tình.vì chúc mừng Tiểu Bác bình phục mà Vũ Tình đặc biệt làm thật nhiều món ngon, hại ba cha con bọn họ đói tái mét mặt. Vũ tình đang bày lên ba bát cháo, đậu hũ cay, thịt kho tàu, tôm rang bóc vỏ, sườn xào chua ngọt, cùng hoa quả cắt sẵn, trong khi cha con họ nhào đến trợ giúp. Hai đứa bé nhịn không được, nước miếng đã mấp mé khóe miệng, trực tiếp lấy tay nhón đồ ăn trong các bát đĩa. Nhưng đò ăn trên bàn vẫn nóng quá làm bọn trẻ lại tiu nghỉu rụt tay về.
"Nóng!" Nhạc Nhạc kêu lên một tiếng rồi cho tay vào miệng ngậm ngón tay bị bỏng.
"Úi!" Tiểu Bác cũng kêu một tiếng, lập tức thổi ngón tay đang đỏ dần lên.
Thang Duy Thạc phì cười nhìn hai tiểu bảo bối rất đáng yêu. Cho dù bọn chúng có làm chuyện không ngoan, trong mắt anh hai tiểu ác ma kia vẫn tiểu thiên thần.
Vũ Tình dọn dẹp qua loa trong gian bếp rồi mới bàn ăn. "Ah, mẹ, mẹ nhanh đến ăn cơm đi."
"mẹ ngồi bên này." Tiểu Bác vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo mẹ ngồi đó.
Vũ Tình nhìn con gật đầu, ánh mắt lướt qua người lớn nhất nhà – chính là bố bọn trẻ. Cảm nhận thấy ánh mắt rất không tự nhiên của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nhan-tuoi-18/1898843/quyen-1-chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.