*đọc xong chương này mà thấy hả hê quá đi!!
Phượng Tĩnh Xu vận công truyền âm, lạnh lùng nói: "Chuyện tình của bổn cung, khi nào đến lượt bọn ngươi nghị luận!!!"
Nội lực của Phượng Tĩnh Xu dồi dào, nàng truyền âm thanh truyền đến từng ngóc ngách, âm thanh vang dội làm chấn động mọi người đến ù cả tai, gió thổi ào ào làm lá cây bay xào xạc, bầu trời vừa mới còn quang đãng đã bị đám mây che đi, trở nên âm u.
Bổn cung!? Mọi người dưới đài vừa nghe thấy xưng hô của Phượng Tĩnh Xu, đều lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên!
Thân hình đứng thẳng trên đài tỷ võ, đầu ngẩng cao, lấy tư thái bễ nghễ thiên hạ, ép Khanh Ngọc Tranh và Khanh Dĩ Yên tới không thở nổi!
"Bổn...... bổn cung?" Khanh Dĩ Yên giữ lấy lụa trắng che mặt bị gió thổi lên, nàng vừa luống cuống tay chân đè tấm lụa mỏng lại, lắp ba lắp bắp nói, "Ngươi lại tự xưng là bổn cung!?" Nàng đề cao âm lượng, Die nd da nl e q uu ydo n ý đồ dùng âm lượng đè Phượng Tĩnh Xu xuống, "Hoàng Vũ Tĩnh Xu! ‘ Bổn cung ’ là từ chuyên dùng của hoàng gia, ngươi là một nữ nhân không rõ lai lịch lại cũng dám dùng!"
"Hừ!" Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Khanh Dĩ Yên, bổn cung thật không biết nên nói ngươi ngu xuẩn hay còn lừa mình dối người! Nếu bổn cung không có cái thân phận đó, há có thể xuất khẩu cuồng ngôn trước mặt quần hùng sao!?"
"Ngươi... ngươi....." Khanh Ngọc Tranh run run chỉ tay về phía Phượng Tĩnh Xu, khẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-nu-truyen/1654709/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.