Ngọc Đế Cơ ôm lấy cổ hắn, ánh mắt vô tình nhìn về phía ta, giật mình, tươi cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi thu lại. Ta không khỏi nhớ lại lần đó, ta và Vân Mi thiếu chút té ngã dọa hài tử bật khóc, xem ra ký ức của nó vẫn còn rõ ràng.
Nguyên Thừa Hạo dường như cũng ý thức được, cũng nhìn qua ta, rất nhanh, lại ngoái đầu lại, cười hỏi: "Phụ hoàng đã lâu không gặp Ngọc Nhi, không biết Ngọc Nhi có nhớ phụ hoàng không?"
Nghe hắn gọi, Đế Cơ mới hoàn hồn, gương mặt nhỏ nhắn hướng về hắn, gật đầu thật mạnh: "Nhớ, Ngọc Nhi còn muốn phụ hoàng cùng Ngọc Nhi chơi cầu." Nhắc tới việc này, Đế Cơ lập tức hưng phấn, lôi kéo bàn tay của hắn, "Nếu phụ hoàng đã tới rồi, chi bằng cùng Ngọc Nhi chơi cầu được không?" Hài tử nhìn hắn, đôi mắt thanh triệt tràn đầy chờ mong.
Hắn như xấu hổ, thấp giọng ho một tiếng, nói khẽ: "Hôm nay phụ hoàng còn có việc, không bằng..."
Hắn còn chưa dứt lời, Đế Cơ liền bẹp miệng, con ngươi sáng ngời tràn ra nước mắt trong suốt, nhưng rất hiểu chuyện gật đầu.
Hắn nhíu mày, cắn môi, cuối cùng đành nói: "Vậy... Ngọc Nhi đi lấy cầu đi, phụ hoàng chơi với con một lát."
Kinh ngạc nhìn hắn, ta cho rằng, hắn sẽ không đồng ý, Đế Cơ thậm chí cũng không cố sức giữ hắn lại. Đó là vì tình thương của phụ thân sao? Đối với hài tử đáng yêu như vậy, hắn không còn là hoàng đế vô tình mỗi lần nhìn ta, giờ phút này, đôi mắt của hắn tràn đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sai-tham-cung-ngoc-nhan-toai-dai-toi-tu-phi/255113/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.