Trong đầu hồi tưởng lời Nguyên Phi Cẩm vừa nói, ta cuối cùng cũng phát hiện chỗ không đúng, liền hỏi gã: "Tiểu vương gia muốn đi đâu?"
Hắn nghiến răng, trả lời: "Hoàng Thượng muốn tiến tước cho ta."
Có chút giật mình, gia phong tiến tước, như vậy, gã phải rời kinh thành. Hoàng Thượng sẽ ban đất phong cho gã, ở địa bàn của gã sẽ được phong vương phong hầu.
"Vậy vừa rồi tiểu vương gia đi gặp Hoàng Thượng là vì... Việc này?" Trách không được gã lại gấp gáp như vậy.
Nhưng, không giống tạ ơn.
Sắc mặt gã không tốt cho lắm, cũng không còn nhìn thấy ý cười, chỉ trầm giọng: "Hoàng Thượng vốn không cần phải gấp như vậy, ta... Kỳ thật ta..." Cắn chặt khớp hàm, gã dùng sức đánh một quyền vào bụi hoa, phát ra một trận "rào rạt" hoảng sợ.
Nhìn ra được, giờ phút này gã cũng không muốn rời khỏi kinh thành.
Mà ta, thật sự cũng cảm thấy Nguyên Thừa Hạo hạ đạo thánh chỉ này thật kỳ quái. Cảnh Vương vẫn còn tại thế, theo lý mà nói, tiểu vương gia không cần phong hậu. Giờ phút này phong hầu, không thể nghi ngờ là muốn suy yếu thế lực của Cảnh Vương.
Vội hoàn hồn, việc này, ta không nên nghĩ tới.
Tâm tình Nguyên Phi Cẩm dường như đã tốt hơn, gã nhìn ta, thấp giọng: "Nếu ta không còn ở đây, ngày sau mọi việc ngươi phải nhường nhịn Hoàng Thượng một chút."
Gã nói, khiến ta muốn cười.
Kêu ta mọi việc nhường nhịn Nguyên Thừa Hạo? Hắn là hoàng đế, ta há có đạo lý không nhường nhịn sao?
Lại nói, hắn chưa chắc đã cần ta nhường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sai-tham-cung-ngoc-nhan-toai-dai-toi-tu-phi/255129/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.