Chẳng qua chỉ một câu đơn giản, lại khiến nàng nghẹn ngào không thôi.
Ta không biết nàng vào cung đã khiến nàng ủy khuất nhiều như vậy. Ba năm, nàng không thổ lộ, cũng không có người để nàng thổ lộ.
Mà ta, là người có thể khiến nàng nói hết sao?
Không, ta không dám xác định.
Vô Song sợ hãi, nhấp môi, cuối cùng lại không nói gì, chỉ cầm khăn tiến lên, giúp nàng lau nước mắt. Mà nàng, trong lúc lơ đãng, hốc mắt đã đỏ.
Thật lâu, tâm tình mới dần hồi phục, tự đưa tay lau khóe mắt, nàng nói giọng khàn khàn: "Tần thiếp thất thố, khiến nương nương chê cười."
Ta lắc đầu.
Nàng đã đứng lên, nhỏ giọng: "Tần thiếp quấy rầy nương nương lâu rồi, xin về trước, nương nương nghỉ ngơi đi." Dứt lời, nàng hành lễ với ta, mới cung kính lui ra ngoài.
Ánh mắt dõi theo thân ảnh gầy nhỏ kia, trong lòng, lại trăm mối ảm xúc ngổn ngang.
Vân Mi nhịn không được mà hỏi: "Nhị tiểu thư, sao Niên Tần tiểu chủ lại khóc?"
Vì sao... Vì quá nhiều chuyện!
Nàng bất đắc, nàng ủy khuất, cuộc đời nàng không thể thoát khỏi gông xiềng.
Kỳ thật, ta cũng giống như nàng, bởi vì, ta không thể buông xuống chuyện của tỷ tỷ.
Vân Mi đi đóng cửa, lúc này đã gạt qua chuyện của Niên Tần, chỉ hỏi: "Người nói hôm nay Hoàng Thượng có tới không?"
Hơi ngẩn ra, ta lắc đầu, nhưng trong lòng lại rõ ràng, nếu hắn đã có thể vừa hạ triều vội vàng tới đây thăm ta, như vậy đêm nay, chắc chắn sẽ tới. Rốt cuộc trong hậu cung hiện tại, ta là phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sai-tham-cung-ngoc-nhan-toai-dai-toi-tu-phi/255210/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.