Như vậy còn ta? Hắn khăng khăng dẫn ta ra ngoài, thật sự chỉ vì sợ ta ở lại trong cung sẽ đi cáo trạng hắn với Thái Hoàng Thái Hậu sao?"
Dương tướng quân đứng lên, quỳ trước mặt hắn: "Mạ tướng tạ Hoàng Thượng ân điển." Ông không cự tuyệt, cũng không cự tuyệt được.
Việc này, ta hiểu.
Nhưng tất cả đều đến quá nhanh, nhanh đến mức ta không thể chấp nhận.
Hắn khom người dìu ông ấy: "Trẫm đã nói, sư phụ không cần quỳ trẫm."
Lại ngồi xuống, Nguyên Thừa Hạo đã nâng chén: "Sư phụ lại uống với trẫm vài chén đi."
Ta cắn môi nhìn hắn, gương mặt hắn đã ửng hồng. Trong phòng tối dần, đèn dầu thắp sắp hết, Dương tướng quân gọi nha hoàn vào thêm, trùng hợp lúc này đại phu cũng tới.
Không bắt mạch, chỉ kiểm tra vết thương ngoài dai, để lại hộp thuốc mỡ rồi rời đi.
Trong đầu ta, tất cả đều là chuyện của Vân Mi. Sắc mặt Dương tướng quân đột nhiên trở nên phức tạp, nói một câu không đầu không đuôi: "Mạt tướng muốn thương lượng với Hoàng Thượng chuyện săn thú mùa đông."
Hắn khẽ cười: "Sư phụ cho rằng ba năm không đi săn, mọi thứ ngươi dạy trẫm vứt hết rồi sao?"
"Mạt tướng không dám, nếu đã như vậy, mạt tướng chờ mong đến ngày đó." Sắc mặt ông ấy dường như giãn ra một chút, một chữ cũng không nhắc tới Vân Mi, chỉ đứng dậy nói, "Đã không còn sớm, Hoàng Thượng cũng nên nghỉ ngơi rồi. Mạt tướng cáo lui." Dứt lời, ông ấy liền xoay người rời đi, thế mà không hề hỏi ngày mai hắn có hồi cung hay không.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sai-tham-cung-ngoc-nhan-toai-dai-toi-tu-phi/255299/quyen-3-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.