Bước vào đại sảnh một lần nữa, Thích Thời Tự cảm giác như thể mình thoáng đã qua một đời người.
Lần trước hắn tới, hắn vẫn còn mặc đồng phục học sinh, đồng phục xanh trắng luôn khiến người khác lầm tưởng thành trời xanh mây trắng, hắn bèn mượn điểm giả tưởng này, xưng là tự do.
Hắn bị giáo viên gọi ra khỏi lớp, hắn còn đang viết dở dang một bài toán, lúc ấy hình như là đang cạnh tranh vị trí đứng đầu trong cuộc thi toán.
Vốn dĩ hắn không muốn từ bỏ.
Hắn dừng bút một chút, mới suy nghĩ rõ ràng. Tại sao hắn phải cố chấp, bản thân đã không có đủ sức phản kháng thì cần gì phải dùng sự cố chấp của mình làm phiền đến người khác.
Màu mực lem luốc trên trang giấy trắng, thấm đẫm đáp án câu hỏi cuối cùng cho đến khi nó phai đi.
Không hiểu tại sao lại có chút âm thầm cảm kích vì tính tình kiêu ngạo của mình, từ sau ra trước vẫn có thể để lại chút hồi hộp cho cái kết.
Cuối cùng hắn cũng thu dọn xong mọi thứ trên bàn, được tài xế do Thôi Đình cử đến chở đến chùa.
Mi mắt mang theo đường nét như mắt hồ ly của hắn trước nay luôn ôn hòa, giờ phút này lại tỏ ra lạnh nhạt, ngay cả đuôi mắt cũng lạnh lẽo vô cùng.
Hắn cho rằng đó là chuyện lớn, nhưng cuối cùng hắn cũng dừng lại khi nhìn thấy nước mắt của Bạch Lê.
Vào năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-dam-bao-nhieu-lieu-xuan/1067493/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.