Hàn Diệp không thích nhìn Thích Thời Tự khi hắn cụp mi mắt xuống.
Những lúc này, anh đều không thể thấy được biểu cảm của Thích Thời Tự, không thể thấy rõ cảm xúc của Thích Thời Tự, cũng căn bản không hiểu liệu hắn có khổ sở đến mức chỉ có thể lựa chọn trốn thoát hay là tốc độ mình chìa tay ôm lấy hắn không đủ nhanh.
Thích Thời Tự không nói gì thêm từ lúc anh nói ra câu Em có thể yêu anh mà... nữa, đôi mắt khô khốc và đau rát như đang làm bay hơi những giọt nước mắt bất lực.
Không khí trong xe có chút yên tĩnh lạ thường, Thích Thời Tự táy máy vạt áo, hốc mắt đỏ hoe nhưng lại không có nước mắt để rơi.
Hắn đã từng an ủi mình rằng hắn đã quen rồi, quen với những phản hồi mà bản thân vốn sẽ không bao giờ có được, nên cho dù là khi Thích Uyển quay lại để xin một quả thận từ trên người hắn, hắn dường như cũng có thể mặt không đổi sắc vừa giễu cợt vừa thỏa hiệp.
Nhưng mà, nhưng mà tại sao Hàn Diệp phải an ủi hắn chứ?
Rõ ràng hắn sẽ không cảm thấy tủi thân.
Hắn không tủi thân...
Lời hứa với Thích Uyển cùng lắm chỉ là thỏa thuận, cuộc sống hiện giờ của hắn đã đủ tốt rồi, nếu chỉ là chuyện quả thận thì tại sao Thích Uyển lại phải làm loạn đến mức này trước khi thỏa hiệp?
Không có ý nghĩa gì cả.
Hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-dam-bao-nhieu-lieu-xuan/1067524/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.