Thích Dương giả vờ vô tội, nhìn biểu cảm của Hàn Diệp thay đổi.
Chốc lát sau mới nhìn thấy Hàn Diệp cứng đờ mở miệng: Cậu là đứa trẻ năm đó được A Húc cứu?
Thích Dương gần như bật khóc ngay lập tức, nhưng cố nén nước mắt đi, nói: Vâng... Lần này em về nước là vì muốn tìm anh A Húc, nhưng em không biết anh ấy đã mất...
Gương mặt Hàn Diệp lạnh như băng sương: Tôi chưa từng nghe thấy Thích Thời Tự từng nhắc đến với tôi.
Quả thật Thích Thời Tự chưa từng nói với anh.
Sự ấm áp của ngày hôm đó vẫn còn đọng lại trong ký ức, thậm chí mùi bạc hà tươi mát trên tóc còn vẫn còn quẩn quanh nơi chóp mũi.
Lúc ấy Thích Thời Tự nói thế nào?
Em không hiến, vốn dĩ em không muốn hiến.
Ừm, có vẻ trong ngoài đều không phải là người.
Còn anh lúc đó thì sao? Hẳn là anh đã rất đau lòng.
Dùng sức ôm chặt lấy người nọ, không cầm lòng được còn phụ họa theo.
Nhưng dưới mắt xem ra sự thật lại không phải như vậy.
Thích Dương nhìn thấy sự đau xót khó lòng giấu được trong mắt của Hàn Diệp.
Nhân cơ hội nói: Em chưa từng muốn anh trai hiến thận cho em, thậm chí em cũng không biết sức khỏe của mình lại xuất hiện vấn đề lớn như vậy.
Em chỉ nghĩ lâu rồi chưa được gặp lại anh trai, lại thấy quan hệ giữa mẹ và anh ấy không tốt, muốn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-dam-bao-nhieu-lieu-xuan/1067557/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.