Liên Kiều Minh, thấy tin như ngộ.
Ta không viết tên, thật ra ta cũng không dám chắc phong thư này rốt cuộc có đến tay ngươi được hay không.
Những lời sau đây cũng như những lời mở đầu cũ kỹ, nhưng hết cách rồi, ta vẫn phải nói.
Khi ngươi nhìn thấy phong thư này, có lẽ ta đã không còn nữa.
Hãy nghĩ như vậy đi. Còn cảm thấy thật có lỗi với ngươi.
Dù sao những năm này, ngươi cũng che chở cho ta như vậy. Nhưng bây giờ cái mạng này đã bị ta đích thân hủy hoại rồi.
Ngươi không cần khổ sở. Thật ra không ai trong chúng ta cần phải khổ sở.
Đây là lựa chọn của ta, lúc ấy ngươi khẳng định không hiểu, liệu ngươi có hận đến mức xóa bỏ hết tất cả những dấu vết tồn tại vô lý của ta hay không?
Nhưng ta tin, bây giờ ngươi đã hiểu rồi.
Dẫu sao, ngươi cũng hiểu rõ ta như vậy.
Chiến tranh kết thúc, không còn khói súng. Nguyện vọng của ngươi hẳn đã toại, vậy thì ta cũng không còn tiếc nuối nữa.
Có lẽ ngươi đã nhận ra, đó là tháng vào đình, đêm trăng mà ngươi lang thang ở ao hoa sen đó, hay là hôm ngươi chưa ngủ, ta đã lải nhải rất nhiều thứ bên tai ngươi?
Lúc này, có phải ngươi đang thầm khen ta nhạy bén hay không? Nếu ta không gạt được ngươi, đương nhiên ngươi cũng không gạt được ta.
Thật ra đó không phải là lý do để ta nói những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-dam-bao-nhieu-lieu-xuan/529602/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.