Sắc mặt Cố Gia Huy không tốt lắm, nhìn sang Lục Như Mai, như đang xác định.
Lục Như Mai lắc đầu, nước mắt rơi càng thêm dữ dội.
Lâm Khánh Ngân không muốn tin, bà ấy nhìn sang Lục Như Mai, mở miệng: “Như Mai, con thật sự…”
“Con không có.
” Lục Như Mai vội lắc đầu, hai mắt đỏ bừng, nhìn Hàn Trung Kiên nổi giận nói: “Là Đường Hoài An kêu anh vu oan tôi đúng chứ?”
Nói xong, cô ta nhìn sang tôi, mặt đầy bi thương đau đớn: “Đường Hoài An, cô hận tôi vậy sao? Nhất định muốn dùng cách này ép tôi đi sao?”
“Hề hề.
” Hàn Trung Kiên nhìn cô ta diễn kịch, dựng ngón tay cái: “Cô Lục, tôi rất khâm phục kỹ năng diễn xuất của cô, nhưng mà, có vài chuyện đã làm chính là đã làm, bởi vì sẽ để lại dấu vết, ví như camera giám sát, ví như ghi âm, hai thứ này vừa khéo tôi đều có.
”
Nói xong, anh ta đưa điện thoại cho Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ, mở miệng: “Hai vị nhìn xem đi, Đường Hoài An suy cho cùng là con gái ruột hai người, nếu hôm nào đó lại rơi xuống nước hoặc bị xe tông chết, hai vị cũng có chuẩn bị tâm lý, tránh khiến đồ ngốc này làm kẻ chết oan.
”
Anh ta nhìn tôi, vẫn là khuôn mặt không đứng đắn, tôi liếc anh ta một cái, người này không thể đàng hoàng nói chuyện sao, phải mắng tôi mới vui?
Lâm Khánh Ngân và Lục Thái Tuệ xem xong, nhất thời sắc mặt biến đổi kịch liệt, Lâm Khánh Ngân đi về phía Lục Như Mai “bốp!” một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/904707/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.