Tôi ngâm mình trong nước nóng, thay quần áo mới tốt hơn chút, nằm trên giường dần dần khỏe lại.
Người giúp việc đưa nước gừng cho tôi làm ấm người, Lâm Khánh Ngân vừa múc nước cho tôi, vừa thăm dò nhìn tôi nói: “Hoài An, sao con và Như Mai rơi xuống bể bơi thế?”
Tôi tựa vào gối đầu, ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh trên trần, cuối cùng nói: “Cô ta đẩy cháu xuống.
”
“Cạch!” Thìa trong tay bà ấy cầm không vững suýt rơi trên mặt đất.
Bà ấy bưng nước gừng đi đến bên cạnh tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng thổi nước gừng, nét mặt phức tạp nói không nên lời: “Hoài An, con nói với mẹ đi, rốt cuộc con với Như Mai đã xảy ra chuyện gì? Các con đều là con của mẹ, mẹ hy vọng hai đứa có thể giống như chị em ruột, chúng ta là người một nhà, chứ không phải kẻ thù.
”
Tôi nhìn về phía bà ấy, bà ấy hoàn toàn khác mẹ tôi, cuộc sống sung túc khiến bà ấy giữ gìn rất kỹ, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng năm tháng không hề để lại dấu vết trên mặt bà ấy, sự từ ái trong mắt bà là thật, thương tiếc dành cho tôi cũng là thật.
“Tôi và Lục Như Mai không phải người một nhà, cô Lâm, có vài người nhất định cả đời cũng không thể thành người nhà với nhau.
” Lời này là thật, không ai sẽ coi một người suốt ngày muốn giết chết mình làm người thân.
“Tại sao?” Bà ấy nóng nảy nói: “Tại sao không thể trở thành một gia đình? Con bé có gì không tốt thì con cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-sau-khong-day-yeu-em-khong-phai/904715/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.