Cái gì?
Khúc Hà Tinh suýt nữa tưởng mình nghe nhầm. Nhưng khi thấy vẻ mặt khao khát và nghiêm túc của Tạ Diệc Thanh, cậu mới nhận ra mình không hề nghe lầm.
"Anh... sao đột nhiên lại nói chuyện này?" Khúc Hà Tinh có chút không biết phải phản ứng thế nào, "Chúng ta đang nói chuyện quần áo của tôi mà."
Tạ Diệc Thanh nhìn người trước mắt, hít một hơi thật sâu, cúi mắt che đi h*m m**n đang điên cuồng trỗi dậy trong đáy mắt, giọng khàn khàn nói: "...Không phải đột nhiên."
Anh thật sự đã nghĩ đến chuyện này rất, rất lâu rồi.
Khúc Hà Tinh mím môi, cậu bỗng nhiên không nói được lời từ chối.
Tạ Diệc Thanh nhíu chặt mày, ánh mắt tràn đầy sự trang trọng, giọng điệu nghiêm túc như thể đang bàn một việc vô cùng quan trọng.
Với bất kỳ ai, Khúc Hà Tinh cũng chỉ là một người có cũng được, không có cũng chẳng sao. Sự tồn tại hay biến mất của cậu sẽ không ảnh hưởng gì đến bất kỳ ai.
Nhưng ở chỗ của Tạ Diệc Thanh, cậu dường như là một sự tồn tại khác biệt.
Cậu không dám nghĩ mình có sức nặng trong lòng Tạ Diệc Thanh, nhưng ít nhất, nếu cậu thật sự biến mất, Tạ Diệc Thanh là người duy nhất đã khóc vì cậu, lo liệu hậu sự cho cậu.
Khúc Hà Tinh mở to mắt, đối diện với Tạ Diệc Thanh một lúc lâu, rồi chậm rãi mở miệng: "Tại sao lại muốn hôn tôi?"
Tạ Diệc Thanh vốn tưởng cậu chắc chắn sẽ từ chối, thậm chí có thể sẽ tức giận, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-tao-roi-khong-lam-lop-xe-du-phong-cong-nua/2846685/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.