Trên biển mây mênh mông, lưu quang đủ màu đều hiện hình di động trên khoảng không quan vọng, Thanh Dực Bức Vương và Bạch Vân sơn chủ, hai xưng hào nào không ngừng có người khe khẽ nói ra. Hai người được nhắc tới trong miệng mọi người đang lăng không mà đứng đối diện, sắc mặt Vân Bằng vốn là âm tinh bất định, nghe được có người nghị luận mình trở thành tọa kỵ của tiểu tử kia thì nhất thời giận dữ quát: "Vi Xuân Thu, vì sao phải hại ta?"
Quả nhiên bạo phát! Dược Thiên Sầu âm thầm chậc lưỡi, lặng lẽ thối lui ra xa một chút, miễn cho bị liên lụy.
Vẻ mặt Vi Xuân Thu hồ nghi hỏi: "Vân Bằng, đầu óc ngươi ra vấn đề rồi sao! Ngươi nói thử nghe một chút ta làm sao hại ngươi?"
"Ngươi..." Vân Bằng nghẹn lời, việc trở thành tọa kỵ của người khác hắn thật nói không nên lời. Vi Xuân Thu thấy thế hừ lạnh nói: "Thua thì thành thành thật thật chịu thua, không nên tìm nhiều lý do mượn cớ như vậy, nếu như ngươi không nhận thua, ta cũng không có biện pháp làm gì ngươi. Chính ngươi nói đi! Rốt cục có nhận thua hay không?"
Ánh mắt Vân Bằng như lãnh điện, gắt gao nhìn thẳng Vi Xuân Thu. Vi Xuân Thu không khỏi chột dạ trong lòng, lúc này phất tay nói: "Không nhận thua thì thôi đi, ta cũng không miễn cưỡng, xem như chưa có chuyện gì phát sinh qua." Sau đó hướng Dược Thiên Sầu hô: "Chúng ta đi." Hắn hóa thành lưu quang hướng biển mây phía dưới lao đi.
Dược Thiên Sầu cũng không hé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-chau/2568910/chuong-858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.