Thương Liên Khánh và Sài Tuấn Lang nhìn nhau, liền đuổi theo sau. Tốc độ phi hành của Vạn Linh cũng không nhanh, một thân phấn váy chấp chờn trên không trung, thật sự hấp dẫn ánh mắt người khác. Hai người một trái một phải bay theo bên cạnh, khuôn mặt tươi cười còn chưa nói chuyện, đôi mày của Vạn Linh hoi nhíu lại, đáp xuống trên một nóc nhà, nhìn chằm chằm hai người khẽ kêu nói: "Hai người các ngươi đi theo ta làm gi?"
Sài Tuấn Lang giành trả lời nói: "Nghe nói ngươi ở chỗ này rất bận rộn, ta chỉ đến xem ngươi có gì cần hỗ trợ hay không."
Thương Liên Khánh cũng liên tục gật đầu nói: "Ta cũng vậy."
Vạn Linh lộ ra cao ngạo khẽ nâng cằm, mắt lạnh nói: "Không cần các ngươi hỗ trợ, cũng không cần thiết các ngươi hỗ trợ, hai người các ngươi không nên tiếp tục theo ta nữa, bằng không đừng trách ta không khách khí."
Vẻ nịnh hót tràn ngập của hai người nhất thời đổ trong cổ họng, hai người nhìn nhau, trong hai mắt mơ hồ hiện lên vẻ giận dữ lập tức tắt lịm, hầu như không hẹn trong lòng đồng thời hiện lên một ý niệm: "Thối đàn bà không nên kiêu ngạo, chờ lão tử đem ngươi đưa tới tay, có màu sắc cho ngươi nhìn!"
Ánh mắt Thương Liên Khánh lơ đãng xẹt qua vùng ngực no đủ của Vạn Linh, dáng tươi cười nhìn bốn phía nói: "Vạn Linh, nơi này là hoang sơn dã lĩnh, ngươi muốn đi đâu?"
"Ta đi đâu còn cần bầm báo với ngươi sao?" Vạn Linh không khách khí ném ra một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-chau/2568999/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.