Hai người nghe vậy đều kinh sợ lẫn ngạc nhiên, bọn họ đều rõ ràng, nếu truyền ra chuyện mình có bảo vật đề thăng tu vi như vậy, chỉ sợ sẽ phải rước lấy phiền phức thật lớn.
"Lão đại, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ a!" Phó Xuân chấp tay, tận tình khuyên nhủ: "Phá cấm Đan thật sự là quá mức thần kỳ, nếu để người ngoài biết được, sợ rằng thiên hạ tu sĩ sẽ chen chúc đến cướp giật. Dù là Dược Thiên Sầu, cũng bởi duyên cớ do hai thanh bảo đao, kết quả chọc cho tu sĩ các quốc gia truy sát cướp giật."
"Đúng vậy, đúng vậy." Tần gia Hưng liên tục gật đầu, phi thường thành khẩn nói: "Lão đại, loại chuyện này thực sự không thể tiết lộ ra ngoài, bảo bối quý giá như vậy xác thực sẽ đưa tới họa sát thân."
"Đã là con rận cũng không sợ ngứa." Dược Thiên Sầu cười cười tự giễu, nhìn hai người còn đang khó hiểu khoát khoát tay, nói: "Các ngươi đi làm theo lời ta nói, không có chuyện gì."
Hai người nhìn nhau, lộ ra thần tinh chăm chú lắng nghe, dù sao trước đó mới nói ra sẽ luôn luôn nghe lệnh phục tùng, nếu còn dài dòng sẽ giống như cãi lệnh không nghe lời. Huống chi hiện tại hai vị này đối với lão đại vô cùng kính phục, thử hỏi trong thiên hạ có ai có thể sử dụng thời gian một ngày đêm đem tu sĩ tu vi Trúc Cơ kỳ đề thăng lên Độ Kiếp kỳ?
Những người khác có được bản lĩnh này hay không bọn họ không biết, dù sao cho tới bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-chau/2571705/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.