Nghe nhị ca đề tỉnh, lúc này Mễ Như Toàn mới giật mình nói: "Quản Trung Giai, ngươi muốn lợi dụng huynh đệ chúng ta sao. Ta cho ngươi biết, nếu đại ca ta xảy ra chuyện gì bất hảo, chẳng quản các ngươi là Thiên Hạ thương hội cái chó má gì, ngươi cũng đừng mong chạy ra khỏi Đại trơng Quốc."
"Hiểu lầm.., hiểu lầm..." Quản Trung Giai liên tục cười khổ, trong miệng đắng chát so với ăn hoàng liên còn muốn đắng hơn.
Mễ Như Hải nhìn biển lửa màu xanh đang thiêu đốt hừng hực, trong ánh mắt của hắn vẫn chưa hết vẻ chấn kinh. Mặc dù trong tu chân giới thường xảy ra nhiều chuyện tình cổ quái, nhưng trận hỏa hoạn ở trước mắt này làm cho hắn không thế nào lí giải nổi.
Mễ Như Hải quay đầu, hai mắt như chim trng nhìn Quản Trung Giai trầm giọng nói: "Quản huynh, mấy ngàn người đang không ngừng chửi mắng ngươi. Ngươi nếu bỏ chạy cũng không phải là biện pháp hữu hiệu đâu."
Trong ngữ khí mơ hồ đã tản mát ra hương vị uy hiếp dọa người.
Quản Trung Giai nhíu mày, trầm giọng đáp: "Mễ Như Hải, đây là ngươi đang uy hiếp ta?"
Thanh âm vừa ngừng, thì Mễ Như Toàn đã "sưu" một tiếng, phóng đến sau lưng hắn. Hai huynh đệ một trước một sau bao vây hắn ở giữa, phỏng chừng một lời không hợp, hai người nhất định là sẽ xuống tay.
"Quản huynh suy nghĩ nhiều rồi." Mễ Như Hải chậm rãi nói: "Dược Thiên Sầu có thể vây ba ngàn người không cho qua, chứng minh biển lửa này uy lực không phải tầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-chau/2572663/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.