Dược Thiên Sầu vỗ ngực nói: "Ai cũng biết con người ta có tín dụng, chuyện đã thu tiền sẽ đáp ứng làm việc thì tuyệt đối sẽ không đổi ỷ, làm tiểu nhân nói không giữ lời ta kiên quyết sẽ không làm, về phần điếm này ngươi có thể yên tâm. Dù không có lệnh bài thông hành, chúng ta cũng nhất định sẽ xông tới. Tuyệt sẽ không bị sự ngăn cản nào làm hoảng sợ."
Lời này của hắn rõ ràng là uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng. Ngươi không đưa lệnh bài thông hành cho ta, trên đường nếu đụng phải môn phái nào kiểm tra, vạn nhất phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, cũng đừng trách ta không sớm nói cho các ngươi.
Cừu Vô Oán giận dữ phản cười: "Ngươi giảng túi dụng nhất? Không biết ai sẽ tin tưởng! Ra vẻ cho tới nay, đều là tự ngươi khen chính mình. Chuyện giảng túi dụng không phải do chính ngươi nói là đúng, mà là cần nhờ người khác đánh giá."
Kháo! Không ngờ hoài nghi nhân phẩm của lão tử! Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Thế nhân đối ta hiểu lầm rất nhiều, ta không nói đi ra, ai sẽ biết Dược Thiên Sầu này thích nói tín dụng?"
"Già mồm át lẽ phải." Cừu Vô Oán nổi trận lôi đình định phàn bác, Đông Phương Trường Ngạo phất tay ngăn trước người hắn, không cho hắn nói thêm gì nữa, một tay lấy ra ngọc bài ném cho Dược Thiên Sầu: "Ngọc bài thông hành ở đây, các ngươi sớm chạy đi phục mệnh cho kịp!"
Cừu Vô Oán ngần ra, không giải thích được nhìn Đông Phương Trường Ngạo, Đông Phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-chau/2573383/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.