Vào lúc này lại có tiếng nói như thế, quả thực làm cho vạn chúng chú ý, mọi người nhìn tới thì cũng đã chậm. Một bóng người đang chạy thẳng xuống chân núi, không phải phi hành, chỉ nhảy. Người này cầm hai thanh đao còn lớn hơn cả người, bay bay bay bay, lại giống như một con dơi lẻn xuống chân núi, động tác nhanh như kẻ trộm. Tuy rằng mọi người không nhìn thấy rõ là ai, nhưng từ trong tứ đại gia tộc đi ra, còn cầm theo quái đao như vậy, ngoại trừ Dược Thiên Sầu thì còn có thể là ai.
Các phái đưa mắt nhìn nhau, không nói gì mà chống đỡ, nhiều ít có điểm cảm giác xấu hổ. Nhiều môn phái như vậy, không ngờ không ai đi ra ứng chiến, để cho một người còn chưa thể tự phi hành, vừa chạy vừa nhảy nhảy xuống dưới chân núi ứng chiến, làm sao mà họ không xấu hổ, chỉ sợ tránh không được bị đối phương nhục nhã một phen.
Ngôn Phương bị người giết chết sư đệ, muốn tìm người trút lửa giận cũng không sai, nhưng không nghĩ tới chạy xuống khiêu chiến lại là một tên dù bay cũng không bay được, hơn nữa thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ. Hắn ngần người, lập tức cười ha ha nói: "Hoa Hạ không người rồi sao? Ha ha, thanh niên nhân, dưới cây roi của ta không giết hạng người vô danh, xem ngươi có dũng khí, tha cho ngươi không chết, mau mau trở lại gọi trưởng bối sư môn ngươi xuống đây!"
Hắc hắc! Không ngờ không nhận ra lão tử, dễ làm! Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên, chân tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-chau/2573601/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.