Lũ yêu quý bên dưới không nói gì, một lúc lâu mới có người chửi mắng một tiếng: "Hiến vật quý? Ta xem là hiến thân đi! Thối đàn bà như Vưu Phượng Kiều, chết không biết xấu hổ, làm gì có hảo tâm tư, thật không hay cơ hội đến Thuận Thiên Đảo thật đúng bị cô ta lấy đi."
Lại có người trào phúng: TcNếu ngươi biết cô ta mới có thể đến Thuận Thiên Đảo, còn dám chửi bậy? Không sợ đến lúc đó cô ta cho ngươi nếm khổ?" Người mắng đầu tiên nhất thời hết chỗ nói, ngẫm lại thật đúng là như vậy, mặc kệ người ta có xấu hổ hay không, thật đi được Thuận Thiên Đảo, chỉ sợ muốn thu thập chính mình rất dễ.
Đối với những lời này, Ngu Cơ mắt điếc tai ngơ, trong lòng một mảnh thê lương, có trách chỉ đổ thừa nàng là quỷ, bằng không chính mình không phải không có cơ hội.
Nói tới, một nam hai nữ đi vào bên trong động ôn tuyền sau núi, hai mắt Dược Thiên Sầu chiếu sáng, xoa xoa hai tay gấp khó dằn nổi nói: "Ở đây không có người khác, yêu vương có lễ vật gì gặp mặt không ngại lấy ra nhìn xem."
Mộc Nương Tử cũng có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm Vưu Phượng Kiều, không biết cô ta cầm theo bảo vật gì đặc thù làm lễ gặp mặt. Nhưng sau đó cảnh tượng nhìn thấy khiến Mộc Nương Tử sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy Vưu Phượng Kiều nũng nịu cởi áo, đảo mắt đã cởi sạch sẽ y phục trên người, một thân thể tuyết trắng bày biện ra, Vưu Phượng Kiều e thẹn vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-chau/2574236/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.