Dược Thiên Sầu đoán được ý nghĩ của họ bảy tám phần, uống thêm chén rượu, nhẹ nhàng đặt lên bàn, đạm nhiên nói: "Vận khí của ta tốt hơn các ngươi một chút, may mắn trúc cơ thành công."
Cử chỉ ba người dừng lại, một hồi lâu Lăng Phong không thể tin được hỏi: "Dược huynh, ngươi nói ngươi trúc cơ thành công rồi?"
"May mắn mà thôi." Dược Thiên Sầu gật đầu.
Bắc Tử buông chén rượu trong tay, một lần nữa quan sát hắn, nhìn không ra có gì khác trước đây, trong lòng tồn nghi hoặc, không khỏi hỏi: "Ngươi đã đạt Trúc Cơ kỳ, như thế nào còn ở nơi này?"
Ba người đều nhìn hắn, chờ hắn giải thích.
"Tự nhiên không thoát được quan hệ tới Nghiêm Thù." Dược Thiên Sầu cười nói: "Kỳ thực ở nơi này cũng không có gì không tốt, có thể để ta đoàn tụ với ba vị huynh đệ, thật phải cảm tạ Nghiêm Thù."
Giải nghi hoặc, ba người nhìn nhau, lúc này đứng lên, cùng nhau hành lễ: "Dược sư thúc."
Ngoài mặt Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng kinh ngạc, nhưng vẫn thoải mái đợi ba người hành lễ xong, mới đứng lên ngăn cản: "Ba vị làm gì vậy?"
Lăng Phong lắc đầu cười khổ nói: "Quy củ tông môn như vậy."
"Ai! Đã như vậy, cứ theo quy củ trước đây, khi chỉ có bốn chúng ta hãy dùng huynh đệ tương xưng!" Dược Thiên Sầu giả vờ than thở. Nếu hắn nói như vậy, ba người khác cũng gật đầu đồng ý.
Không phải Dược Thiên Sầu tham chút hư vinh, mà sau khi trúc cơ xong tâm thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-than-chau/2576469/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.