Giọt nước mắt khẽ ẩm ướt đôi hàng mi, khiến đôi mắt bết dính, miệng Thinh Thinh vẫn không ngừng gọi:” Đừng.. Nguyệt Hạ Nam…Đừng đi…”
“Cậu không sao chứ? Nguyệt Hạ Nam vẫn đang trong phòng bệnh mà.”-Ni Ni lo lắng, vỗ nhẹ lên vai cô bạn của mình.
Thinh Thinh dụi dụi đôi mắt, giọng hớt hải:”Trong giấc mơ tớ..tớ đã gặp Hạ Nam.”
Cô choàng tay ôm lấy Ni Ni:”Cậu.. ấy.. nói sẽ rời xa tớ, cậu ấy phải đi...”-giọng cô nghẹn lại rồi vỡ òa:”Tớ không muốn, không muốn, ..hức hức… Ni Ni…tớ phải làm sao đây? làm sao đây?”
Ni Ni im lặng, xoa nhẹ đầu cô an ủi:”Không sao đâu, sẽ không sao đâu mà. Cậu đừng như thế nữa.”
Cô vẫn khóc, tiếng khóc như xé tan cả màn đêm, thấm dần qua từng mạch máu, xuyên đến tận tâm can của con người. Khiến trái tim ai đó vỡ vụn, mỏng manh bay theo làn gió.
Tại sao? Tại sao giờ đây cô mới nhận ra tình cảm của mình, mới biết là yêu anh và cần anh đến như thế này?
Những dòng kí ức, kỉ niệm cô chưa bao giờ quên, ngay cả cảm giác ấy cũng không chỉ là run động thoáng qua mà xuất phát từ chính con tim, con tim đây này. Đó chính là thứ tình yêu mà cô không bao giờ muốn đánh mất!
Nhưng giờ đây..giờ đây níu kéo dẫu còn kịp chăng?
Em xin lỗi….Hạ Nam, em yêu anh..
Em sẽ đợi, sẽ đợi đến khi anh tỉnh dậy để nối tiếp tình yêu của đôi ta, anh đã hứa nếu em cần anh, anh sẽ ở lại, em tin anh, em tin nhất định anh sẽ không bỏ rơi em đâu.
Sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-a-de-sau-nhe/537164/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.