Phong Khuynh Lam nhìn bóng lưng anh bế Tề Mẫn rời đi, khóe miệng giật giật giễu cợt, xoay người đi vào phòng ngủ của Lăng Húc, tháo khuyên tai đặt lên trên tủ đầu giường, kéo cửa sổ sát đất, hai tay nắm chặt thành quyền, biến mất khỏi biệt thự.
"Húc! Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!" Ngoài phòng giải phẫu, Mạc Thiên vội vã chạy đến bên cạnh Lăng Húc, chất vấn.
Tề Chuẩn vừa mới chạy đến sau anh, căng thẳng nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, đồng thời cũng để ý đến câu trả lời của Lăng Húc.
Lăng Húc không trách sự vô lễ của Mạc Thiên, nói xa xôi: "Chính cô ấy tự ngã từ trên tầng xuống."
Mạc Thiên cau mày, đang muốn nói gì, liền bị cắt ngang.
"Tiểu Mẫn!" Dany đạp giày cao gót cộp cộp cộp chạy đến trước phòng giải phẫu, hốt hoảng gọi.
Tề Ngôn giữ chặt thân thể cô, bàn tay với khớp xương rõ ràng nhè nhẹ, từ từ vỗ vỗ lưng cô, tỏ vẻ an ủi.
"Thế nào mà đang tốt như vậy lại từ trên tầng ngã xuống?" Úc Hàn Yên và Lăng Diệp đi nhanh tới, cô cau mày nhìn chằm chằm Lăng Húc hỏi.
Ngay sau đó, Mạc Vũ và Thiên Nhất cũng cùng nhau xuất hiện.
Lăng Húc như cũ, vẫn nói câu lúc trước: "Cô ấy cố tình ngã từ trên tầng xuống."
"Sao có thể được?!" Dany mặt tràn ngập khó tin, nhìn chằm chằm Lăng Húc, thét to.
"Tiểu Ny, em bình tĩnh một chút." Tề Ngôn chân mày khẽ khép, trầm giọng nói.
"Sao em bình tĩnh được? Tiểu Mẫn vẫn còn ở trong phòng giải phẫu!" Dany nói lớn mang theo tiếng khóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-cua-tong-giam-doc-hac-bang/2159899/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.