Anh đi ra ngoài cửa, dùng điện thoại di động soạn hai chữ —— sinh rồi, chọn các số điện thoại trừ số của lão Tôn ra, ấn phím gửi.
Tiếp đó, anh bấm số điện thoại của lão Tôn.
"Tiểu thiếu gia." Giọng nói Lão Tôn truyền đến.
Ngay cả Lăng Diệp cũng không ý thức được, miệng mình đang nhếch lên, vẻ mặt thoảng qua tia hạnh phúc: "Tiểu Yên sinh rồi, là một bé trai."
"Thật tốt quá! Chúc mừng tiểu thiếu gia! Tôi có thể qua đó thăm tiểu thiếu phu nhân và… ách" Lão Tôn không biết mình nên xưng hô đứa bé như thế nào với người kia, chẳng lẽ lại gọi là tiểu tiểu thiếu gia?
Lăng Diệp cười cười, nói: "Lão Tôn, gọi nó là Tiểu Húc được rồi, muốn tới đây thì cứ tới thôi."
Anh nghe thấy những cuộc gọi không ngừng gọi tới, đành nói: "Trước tiên cứ như vậy đi."
Anh ngắt cuộc gọi với Lão Tôn, tiếp nhận điện thoại của Mạc Vũ.
"Diệp, chị dâu thật sự đã sinh rồi? Sao mà im hơi lặng tiếng thế đã sinh rồi?"
Lăng Diệp thở dài một cái, đau lòng nói: "Mất sức của chín trâu hai hổ mới sinh ra được đấy."
"Mẹ kiếp, tiểu tử kia lại có năng lực dày vò người ta như vậy? Không hổ là giống của cậu! Vậy bây giờ chị dâu đã khá chưa?"
Đầu Lăng Diệp đầy vạch đen, nó có năng lực dày vò người khác thì liên quan gì đến mình? Anh đáp: "Cũng tạm, cứ như vậy đi", cúp điện thoại của Mạc Vũ, tiếp nhận điện thoại của Dany.
"Thật đúng thế sao? Tiểu Yên sinh rồi?!" Giọng High-decibel xen lẫn sự hưng phấn truyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-cua-tong-giam-doc-hac-bang/2159956/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.