Mười ngày sau, tại bệnh viện Ái Dân, trong phòng bệnh xa hoa cao cấp.
"Cô lại đến thăm tôi sao!" Dany ngồi ở trên giường, trong đôi mắt đẹp tràn đầy niềm vui, cười hỏi.
Úc Hàn Yên ngồi ở trên ghế bên mép giường nhìn Dany lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn chỉnh tề, nói:
"Dù sao tôi cũng chẳng có việc gì để làm mà."
Mắt Dany xoay vòng, hất cằm chỉ về phía Lăng Diệp đang đứng trước cửa sổ sát đất nói:
"Người kia nhà cô cũng không có rảnh rỗi như thế nha."
Úc Hàn Yên liếc nhìn bóng lưng Lăng Diệp tức giận nói:
"Bây giờ, anh ta còn mong tôi tới thăm cô cơ."
Chỉ cần cô nói muốn đến bệnh viện thăm Dany là anh có thể ‘ăn thêm’ rồi.
Dany trợn tròn mắt lên nhìn, không hiểu gì hỏi:
"Hả? Tại sao?"
Lăng Diệp nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt tản ra một nụ cười. Anh cũng rất muốn nghe xem cô sẽ trả lời như thế nào.
Úc Hàn Yên không tự chủ được gương mặt đỏ lên. Cô nói lảng sang chuyện khác:
"Vết thương của cô như thế nào rồi?"
"Ẹc. . . . . ." Dany không ngờ cô lại đột nhiên nói lảng sang chuyện khác nên có chút sửng sốt. Thấy đối phương không muốn tiếp tục đề tài kia, cô cũng không truy hỏi đến cùng. Cô dựa lưng vào chiếc gối đáp:
"Tốt hơn nhiều rồi, mai tôi sẽ xuất viện."
Úc Hàn Yên cau mày không để lại dấu vết. Theo lý thuyết mà nói, người bình thường bị thương vì đạn sẽ không thể phục hồi nhanh như vậy. Cô không đồng tình nói:
"Cô nên ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-cua-tong-giam-doc-hac-bang/2160038/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.